ĐƯỜNG ĐẾN MILAN: TỪ CÁI QUẦN RÁCH ĐẾN NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT VINH QUANG…

Cách đây hơn 2 năm, Real đã đến Milan đã trận chung kết Champions League trong một buổi chiều đầy cảm xúc. Cảm xúc tự hào, hãnh diện của các Madridsita, hừng hực khí thế của Los Blancos.

5 tháng trước thôi, không chỉ các Madridista mà ngay cả chính các cầu thủ cũng không dám mơ về những danh hiệu…5 tháng sau, họ, chúng ta có trong tay hàng loạt những điều quý giá. Tất cả, vẫn cứ như là một giấc mơ…

Đêm qua, khi chúng ta hiên ngang vào chung kết, camera ở Bernabeu vô tình bắt gặp những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt các Madridista. Khóc không chỉ vì chúng ta đến gần hơn với thời khắc lịch sử mà còn khóc vì những gì chúng ta đã vượt qua để ngày hôm nay giấc mơ đặt chân đến San Siro đã trở thành sự thật.

Zidane, từ một gã học việc lòng ngóng vụng về, hai lần hăng say chỉ đạo đến rách quần đã lần đầu tiên viết lên một câu chuyện lịch sử….

Sau hai lần rách quần hài hước và có đôi chút xấu hổ, lẽ ra Zidane nên đổi một hãng may khác nhưng ông đã không làm vậy mà chỉ chọn một chiếc quần khác cỡ lớn hơn, kết quả là chiếc quần lần này không rách. Vấn đề không nằm ở cách may hay chất liệu, vấn đề nằm ở cái “size”. “ Gã thợ may” Zidane đã đo được một bộ đồ phù hợp để khoác lên mình đội bóng Hoàng Gia.Vẫn những con người ấy, vẫn những ngôi sao ấy hơn bốn tháng trước còn nhốn nháo không yên, ra sân là mạnh ai nấy đá. Hơn 4 tháng sau, bằng ấy con người bên nhau như một gia đình thực sự, mỗi cá nhân đều trở thành mắt xích trọng yếu, hôm nay người này lặng im thì đã có người kia gánh vác…Những kẻ mới đây thôi còn cười chê “bộ đồ” xấu xí nay phải giật mình nhìn lại : Zidane có thể là gã thợ may mới chập chững ra trường nhưng hoàn toàn không phải là một tay mơ như nhiều người lầm tưởng.

Con đường dẫn tới thánh địa San Siro có những giọt mồ hôi của mỗi cá nhân kiên cường không khuất phục, của những bản lĩnh lớn biết đạp lên những hoài nghi và cười nhạo. Những con người quyết xây lên thành công từ những gì vụn vỡ : Là người anh cả Zidane biến Real thành một “tập thể” đầy ắp tiếng cười và nhiệt huyết, người đã vực dậy một Real tưởng chừng như đang chìm dần vào khủng hoảng, là đội trưởng Ramos đầy mẫu mực, luôn là điểm tựa dẫn dắt anh em, là Ronaldo hôm qua bị chê hết thời hôm nay ghi liền 3 bàn cứu Real thoát nguy trong gang tấc, là Gareth Bale luôn biết cách lên tiếng đúng lúc, mặc cho bị đòi bán vẫn luôn tìm cách ở lại và chứng minh, là Carvajal xuất thần và đầy bản lĩnh, là Casemiro đầy chắc chắn và tự tin, là nhạc trưởng Modric tài hoa, là người hùng trong khung thành Navas , là Isco dự bị nhiều hơn ra sân mà vẫn “máu”…, là những cái tên thường xuyên đá chính hay dự bị triền miên, tất cả đều đã làm sống dậy một Real đầy bản lĩnh.

Tấm vé tới Milan còn là giọt nước mắt vỡ òa vì hạnh phúc cho niềm tin chưa bao giờ vụt tắt, cho những ngày ngậm đắng vì thua, cho những lúc từng thất vọng vì chìm sâu trong khủng hoảng. Milan ngày cuối tháng 5, cho dù ai là người cười sau cuối, đối với chúng ta đều là những thành công ngoài mong đợi. Bởi vì Real giờ đây là một tập thể “ Nếu thắng là cùng thắng, nếu thua là tất cả đều thua…”.

Ở ngoài kia, chắc chắn sẽ có một vài kẻ thất bại đang toan tính ném về phía chúng ta những rao giảng và dựng lên những hoài nghi về lộ trình tới Milan trải đầy hoa hồng và thảm đỏ, từ việc đụng độ đội bóng “yếu” hay những lá thăm mang tính cảm quan. Đừng vội nóng các anh em, cứ ngẩng cao mà cười vào mặt họ. Từ đống đổ nát 4 bàn không gỡ ở Bernabeu , từ cái lắc đầu cay đắng rời khỏi cúp nhà vua vì sai luật , từ khoảng cách 10 điểm xa vời trước khi lượt về siêu kinh điển diễn ra, những trận thua đánh rơi điểm đầy ngớ ngẩn đến một tập thể toàn sao nhưng rệu rã, những sóng gió chưa bao giờ dừng trong phòng thay đồ, các cầu thủ không dám mơ về những danh hiệu. Tất cả đã bị chúng ta bỏ lại từ đằng xa, dẫu bất chấp kết quả ở Milan sẽ như thế nào đi nữa ngày hôm nay chúng ta có thể tự hào về cú trở mình kì diệu.

Từ khoảnh khắc nhìn xuống thấy mình là kẻ trắng tay, quay mặt đi hai tay lại ôm đầy hi vọng, không phải họ mà là chúng ta, những Madridsta đã chứng kiến những thăng trầm khốn khó, biết đội bóng đã vật lộn ra sao, đã vượt qua khủng hoảng thế nào mới được quyền lên tiếng. Chẳng phải tranh cãi hay giải thích cho tốn công, cứ ngẩng cao đầy tự hào mà đáp lại : “ Chẳng có gì phải xấu hổ khi đi lên từ thất bại, chẳng có gì là may mắn nếu không biết chắt chiu, hãy cứ nhìn xuất phát điểm của chúng tôi rồi hãy nói…”.

Cuối tháng 5, gặp lại người quen trên đất Ý. Sẽ là cuộc chiến sống còn vì mục tiêu của mỗi bên. Giấc mơ Decima đã hoàn thành, tất cả chúng ta đang mơ về cái chạm tay Undecima lịch sử. Madridista liệu sẽ thêm một lần được sống dậy cảm giác thăng hoa như chúng ta từng trải qua năm 2014, có thể lắm chứ . Vì sao ư, vì như lời đội trưởng của chúng ta từng nói : “ Với sự cổ vũ cuồng nhiệt của các Madridista chúng tôi có thể làm tất cả…”.

Rate this post

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *